Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

Hai năm nữa hãy về Bách Khoa lấy bằng đại học nhé...



Hà nội, thứ ba ngày 27 tháng 6 năm 2017, trời sáng gió nhẹ mà se se khác hẳn những ngày hè nóng nực thường thấy, phố xá yên tĩnh lạ, Urban Station cũng ít khách hơn và tâm trạng của ai đó cũng trùng xuống. Ngày hôm nay là ngày cuối cùng tao gặp mày với tư cách là một sinh viên của trường đại học Bách Khoa Hà Nội.
Biết ngày này sẽ đến từ cái hôm mà mày nói với tao quyết định ra đi của mày, nhưng tao vẫn buồn, vẫn không thể kìm nén được sự buồn tủi giăng kín tâm trạng mình. Quán café có 4 khách ngồi, 2 người tâm trạng thư giãn, hai người kia không nói ra nhưng cũng cảm nhận một nỗi buồn phảng phất dễ nhận ra. Thế là cuối cùng tao với mày đã không còn học cùng nhau nữa, cuối cùng như một quy luật tự nhiên xảy ra với tao là những người bạn thân nhất, tốt nhất lần lượt rời xa tao. Đứa thứ nhất – niềm hãnh diện của tao khi quen hắn – đã bỏ bạn bè mà sang Nhật Bản với tư cách là học sinh ưu tú nhất K13 SIE. Ngày tạm biệt hắn tao hãnh diện phết, vui và ghen tị với hắn lắm, vừa là bạn vừa là idol của tao đã đi mất rầu *cười*. Hắn đi như một điều tất yếu mà ai cũng biết vì sự chăm chỉ, trách nhiệm của hắn trong việc học, con người của lý trí và bản lĩnh, biết thế mà vẫn ghen tị vãi @@
Mày ấy. Ngày mày nói với tao là mày nghỉ học để theo đuổi ước mơ, tao sock cả sáng hôm ấy. Học thì giỏi, kiến thức xã hội tốt, biết suy nghĩ và cư xử đúng đắn chứ dốt nát gì đâu chứ mà nghỉ học?? Nhưng những lời mày nói khiến tao tự tủi hổ và khâm phục thêm bản lĩnh của mày. Khi quen biết mày, tao cũng không biết rằng mình quen được một người như vậy là một điều may mắn mà tao không nhận ra. Mày là người dạy tao những cách cư xử, lối sống hàng ngày, là người dám nghĩ, dám nói, dám nhận trách nhiệm. Từng nhớ có những lần mà mày sỉ vả tao không thương tiếc vì cái thói ích kỷ của mình khiến tao hận mày thấu xương, nhưng cũng vì thế mà tao nhận ra đâu đó tao có một người bạn luôn quan tâm mình như vậy. Ba năm đại học, tao quen vô số bạn bè có lẽ là nhiều hơn cả số bạn tao quen trong 12 năm học phổ thông, nhưng cũng chính vì thế tao không biết rõ ai thật lòng thân với mình, tốt với mình. Nhưng mà cũng may mắn, tao có được những thằng bạn như mày, như cái gã Nhật Bổn kia kìa, như những đứa đang hết lòng giúp tao bây giờ này, chúng mày sống thật lòng với tao quá rồi đấy. 

Có đứa hơn tao một tuổi nhưng vẫn là bạn kể cho tao rằng cấp 3 hắn từng bỏ học làm mọi thứ trên Hà Nội tiếp xúc đủ thứ nhưng hắn không sa ngã, bị mọi người ghét bỏ rồi tự mình đứng lên học tiếp thi đỗ Bách Khoa và giờ là thần tượng của tao, của cái đất Quảng Bình đầy nắng, gió và cát ấy (cái này tao chém gió). Hiếm có ai thật lòng với tao như hắn, thế mà hắn đi mất rồi. Có đứa mới quen được một kỳ mà vẫn luôn sẵn lòng thức đêm vì tao hỏi ngu về C++, vì tao bảo máy tao lại cài ứng dụng chứa mã độc :v.
 Thế còn mày? Tao thấy mày khốn nạn lắm, cái thằng mà tao quen từ năm nhất chuyên ra nói vào tim đen của tao (dù thi thoảng sai) khiến tao giật mình. Tao ghét mày lắm mà tại sao tao lại chơi được với mày :3. Năm nhất, mày dạy tao đi thi nói không với phao khiến tao suýt tạch triết 1, bố mày thù tới giờ. Mày dạy tao thấy ngứa mắt thì phải nói khiến tao bị tụi nó ghét, còn dạy tao tỉ thứ nữa khiến tao thù mày tới tận giờ này. Nhưng mày cũng là đài tiếng nói của bạn bè, truyền đi thông điệp của bạn bè mà không ngại ngần gì cả (điều tao khâm phục nhất ở mày đấy). Mày cũng là đứa sống vì tập thể nữa (tuyệt cmn vời luôn @@). Thế mà mày lại ngừng việc học ở đây.
Chẳng biết tao nên vui hay buồn khi mày chỉ nói với tao thôi ấy. Nhưng tao trân trọng những gì mày dành cho tao. Bề ngoài không ai biết tao chơi với mày và cũng chẳng ai nghĩ là tao chơi với mày và cũng chính lẽ đó khiến cho tao có được tình bạn bền chặt hơn với mày. Tao thầm cảm ơn mày khi những đứa bạn thân của mày không biết mày đi đâu còn thằng có vẻ không thân như tao lại được quyền chất vấn mày tại sao ra đi. Mày từng nói, mày học không có đam mê nên thấy xấu hổ khi đầu tư học. Vậy sao điểm mày cao thế.hic. Tao chỉ biết húc đầu vào học mấy thứ vớ vẩn, chán thì lại thôi nên không hiểu trách nhiệm đối với việc học của mày, thấy xấu hổ với mày quá.!!!
Ngày mày quyết định đi, tao chẳng biết nói gì, chỉ biết dặn mày một điều: “Hãy quay trở lại Bách Khoa để học lấy bằng đại học nhé!”. Và mày cũng đã hứa, mình có 7,5 năm ở trường cơ mà, lo gì *cười*. Tao hi vọng đến lúc mày về trường đi học thì nhớ mang ô tô qua chỗ tao làm bốc vác phụ hồ đón tao cho cái bọn làm cùng tao lúc ấy nó lác mắt ra @@. Đến vùng đất mới, nhớ hoàn thành ước mơ của mày, trở thành tỷ phú sau đó quay lại đây, lấy bằng đại học như Bill Gate nhé. Tao vẫn hẹn mày ở Urban Station và vẫn đi ô tô đến đó, có lái xe riêng, phục vụ xe và mất có 100k 1 tháng thôi.
Ba năm đại học của tao trôi qua tẻ nhạt và chẳng có gì ngoài những biến động và có những người bạn thân như mày và những thằng kia. Có đứa nó nói dù quên ai thì quên chứ không quên tao khiến tao muốn trói nó lại Việt Nam luôn. Còn mày, mày nói gì khiến tao phải viết cho mày? “Tao trân trọng mày và trân trọng tình bạn này” – Nó khiến tao muốn đốt hết tàu xe máy bay để mày không đi đâu khỏi Hà Nội nữa.
Mày từng nói với tao “Đời người ngắn lắm, mỗi con người chỉ sống một lần”
Tạm biệt,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét