Download Visual Studio

You can download Visual Studio here.

Download Dev C++

You can download Dev C++ here.

Download Python

You can download Python here.

Vài điều cho các bạn trẻ

Quà tặng cuộc sống.

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

[Universe] Part 3: Stars, Supernovae and Gamma-ray burst

       Định viết về tụi nó lâu rồi nhưng nói thật là khó bome, những cái được học thì làng nhàng, wiki thì tiếng Anh ngu như bò, sách thì không có. Thôi thì cứ cố viết những gì mình được biết về tụi nó ra đây để chuyển sang part4 cho nhanh @@.
       Trước hết là về Stars, ngày trước hồi bé tí bé tẹo chỉ biết "chiếc đèn ông Star, Star 5 cánh tươi màu" thôi, ngày ấy cứ nghĩ cái cục 5 cánh ấy nó lơ lửng trên đầu. Đấy, rõ ràng Star là một quả cầu cháy sáng mà, vậy sao người ta lại nói sao có 5 cánh nhỉ? Theo mình thì tại vì nó khá xa chúng ta, khi ngước lên bầu trời đêm, mỗi ngôi sao bạn nhìn thấy nó bé tẹo ấy thì thật ra nó lớn hơn mặt trời của chúng ta nhiều lần, nhưng vì chúng quá xa nên bị ánh sáng của mặt trời che lấp mất vào ban ngày, do đó ta chỉ nhìn thấy chúng vào ban đêm. Và cũng bởi vì chúng quá xa nên khi ánh sáng đến với chúng ta thì nó toe toét ra như kiểu chúng có cánh sắc nhọn vậy, do đó ta thấy sao 5 cánh là chuyện bình thường (đây là mình đoán nhé). Đến đây có thể ta thắc mắc là tại sao mấy ngôi sao Hôm/Mai (sao Kim), sao Mộc (khó nhìn thấy) mà ta thấy trên bầu trời lại không to hơn mặt trời như mình nói trên kia. Đơn giản, nó đếch phải sao nhé, (chúng là các hành tinh (Planets), về Planets, chắc part4 ta sẽ nói về chúng), nên thật ra mình không thích cách đặt tên tiếng Việt của chúng lắm, cứ để nguyên tên tiếng Anh (Venus và Jupiter) lại hay, không bị nhầm lẫn giữa sao và hành tinh.
       Có thể nói Stars là kẻ thống trị Vũ trụ này, mọi thiên hà được lấp đầy bởi các ngôi sao, kích thước của chúng dựa trên số lượng sao. Đơn giản như ở Milky Way của chúng ta có hơn 100 tỉ Stars và cứ nhân lên với cả trăm tỉ thiên hà khác ta sẽ được số lượng sao khủng khiếp ở vũ trụ này. Stars được sinh ra nhờ những phản ứng của bụi và khí trong các "vườn ươm sao" gọi là tinh vân (Nebula), hiểu một cách đơn giản thì trong các tinh vân chứa bụi và khí của vũ trụ, chúng cuộn lại với nhau tạo thành một bao lớn giả sử nó như một cái kén đi, trong lớp vỏ này, bụi khí phải ứng với nhau đánh nhau chí choé để tạo nên một ngôi sao. Trong vũ trụ thì phổ biến nhất đó là Hidro, nó là nguyên tố đơn giản nhất vì chỉ có một hạt nhân nên nó phổ biến nhất. Hidro, lực hút/trọng lực và thời gian, thêm một chút bụi nữa và trộn đều là ta có một ngôi sao rồi :)))
       Thực ra thì nó không dễ thế đâu @@. Còn nhớ Black Holes chứ? Đó, nó như thế đấy, lực hút nén các thành phần bụi khí lại thành một quả cầu siêu đặc, siêu nóng và ngày càng dày lên, các đám mây bụi xung quanh thì tạo ra một đĩa tròn khổng lồ (lớn hơn cái Solar System của chúng ta nhiều) quanh xung quanh tâm. Càng ngày ngôi sao sơ sinh ở tâm càng đặc và nóng lên, rồi như kiểu Black Holes bội thực, nó cũng phát ra một dòng năng lượng trải dài nhiều năm ánh sáng (như kiểu một chuẩn tinh ấy). Rồi sau đó hàng ngàn năm, ngôi sao sơ sinh ấy nhỏ lại, nóng lên hơn bao giờ hết, nếu dùng nhiệt kế cặp nhiệt độ cho em nó thì nó nhảy lên tầm 15 triệu vạch Celsius tính từ điểm 0. Và rồi, em nó bừng sáng (thực ra là bốc cháy) trong hàng ngàn, hàng triệu thậm chí là hàng tỉ năm.
       Stars sử dụng Hidro trong lõi phục vụ cho các phản ứng nhiệt hạch, đốt cháy Hidro là sở thích của chúng. Trong hơn 4 tỉ năm qua, Mặt trời của chúng ta làm vậy để duy trì hoạt động của nó. Tuy nhiên, chính điều đó làm cho các ngôi sao của chúng ta giống như một quả bom H khổng lồ (thứ bom mạnh nhất mà con người từng tạo ra). Vậy tại sao chúng không "bùm", à, là nhờ lực hút hay nói cách khác là sự nén lại của trọng lực của bản thân mỗi ngôi sao. Có thể hiểu đơn giả như sau, mỗi ngôi sao là một cuộc nội chiến giữa trọng lực và phản ứng đốt cháy (đúng hơn là phản ứng nhiệt hạch) Hidro, chúng đấu tranh lẫn nhau duy trì hoạt động của ngôi sao (một thằng đòi banh ra còn thằng kia thì cố khép lại).
       Về ánh sáng, năng lượng và nhiệt của ngôi sao tạo ra, cái này khá dài, nhưng ta chỉ cần hiểu nó là nhờ các photon siinh ra trong các phản ứng nhiệt hạch.
       Rồi, sinh ra rồi, hoạt động rồi, bây giờ đến lúc chết (time to die :v). Đơn giản thôi, đốt mãi thì cũng phải hết Hidro thôi (mặt trời của chúng ta mỗi giây đốt hết 600M tấn Hidro) và chết là điều tất nhiên. Nói cách khác, chiến tranh đã tìm ra kẻ thắng cuộc đó là trọng lực (Gravity). Ta sẽ tưởng tượng trọng lực thắng phản ứng nhiệt hạch và ngôi sao bé lại đúng không. No, No, trọng lực thắng, lúc ấy ngôi sao bị hút vào trong, tuy nhiên, phản ứng nhiệt hạch, tổng hợp lúc ấy không phải mất đi nhé, chúng hoạt động bình thường, chỉ là không đủ để cân bằng trọng lực thôi. Và điều trái ngược lại xảy ra, lõi co vào nhưng vỏ lại nóng lên, khí nở ra và làm ngôi sao bự tổ chảng hơn bao giờ hết.
       7 tỉ năm nữa, bạn sẽ không nhìn thấy trái đất tươi đẹp này nữa đâu. Mặt trời lúc ấy đốt hết Hidro và chết dần, nó phình ra hàng trăm triệu km và nuốt chửng trái đất. Khi ấy bình minh của chúng ta không phỉa là "Lòng đỏ trứng gà" xa xa mà là quả cầu đỏ lòm siêu bự mà bạn có thể chạm vào nó (đùa thôi) lúc ấy mặt đất nóng chảy và đại dương bốc hơi hết rồi. Trái Đất chính thức tím.
Khi ngôi sao phình ra hết cỡ, hết Hidro, chúng đốt các thứ khác, Heli chẳng hạn và dần dần nó tan tành.
       Tuy nhiên, điều thú vị vẫn còn ở đây, ta nhớ cái lõi co vào không? Đó, nó đó, nó không mất đâu, nó trở thành sao lùn trắng siêu đặc (trường hợp của mặt trời) , siêu nóng, nó đặc hơn trái đất hàng triệu lần, đơn giản có thể tưởng tượng rằng bạn đặt một viên vật chất nhỏ nhỏ lấy từ sao lùn trắng lên bề mặt đất, nó nặng tới mức sụt luôn xuống sâu trong lòng đất. Nhưng thật tuyệt vời, cái sao lùn trắng ấy lại là quả cầu Cacbon khổng lồ do quá trình tổng hợp các nguyên tử sinh ra. Điều đó có nghĩa là ta có một quả cầu kim cương to gần bằng trái đất ở chỗ mặt trời hiện nay, cách trái đất có 8p ánh sáng, lúc ấy tha hồ mà khai thác kim cương.ahihi.
       Đấy là cái chết của mặt trời - ngôi sao bé xíu, các ngôi sao bự khác (gấp 10 - 30 lần mặt trời) thì sao. Đáng buồn thay, nó bự quá khiến nó tổng hợp nên kim loại nặng hơn, đó là sắt (Fe). Sắt là nguyên tố nguy hiểm nhất vũ trụ (thấy các bác khoa học bảo thế). Tức là sao? Tức là sau vài giây khi tạo ra sắt, ngôi sao "bùm", năng lượng của vụ nổ này lớn hơn toàn bộ năng lượng cả đời của mặt trời tạo ra. Nó gọi là vụ nổ siêu tân tinh (Supernova), có thể nói sau Big Bang thì Supernova là vụ nổ lớn nhất trong vũ trụ.
       Supernova., dài vãi.
       Khi một sao bự tổ chảng nổ tung do sắt (sắt chỉ mất vài giây để gây ra vụ nổ) gọi là vụ nổ siêu tân tinh. Nó cực lớn, tuy nhiên nó không tàn phá hoàn toàn ngôi sao khổng lồ của chúng ta. Nếu như mặt trời tạo ra sao lùn sau khi phân rã (nổ nhẹ nhàng), thì ngôi sao khổng lồ của chúng ta sau vụ nổ siêu tân tinh tạo ra một ngôi sao mang tên Neutron Star. Tuy nhiên nó siêu bé (đường kính chỉ vài chục km) và siêu đặc. Nói về độ đặc thì người ta nói rằng, 1cm khối của nó, tức là to gần bằng ngón tay cái thôi, nặng bằng tất cả các xe hơi trên đất nước Mỹ cộng lại. Thật là vlin :)))
       Tuy nhiên vụ nổ siêu tân tinh lại đem lại cho chúng ta mọi thứ, nó tạo ra các nguyên tố nặng vàng, bạc, titan,.., các nguyên tố cho sự sống, everything. Nói cách khác, Supernova là khởi nguồn của sự sống.
       Supernova - khởi nguồn của sự sống, sẽ viết một bài riêng về em này @@
       Rồi bây giờ ta đi đến chớp Gamma (Gamma-ray burst)..
       Cái này thật sự khó và không biết phải nói nó như thế nào.
       Có thể nói rằng Chớp Gamma là sản phẩm của một vụ nổ siêu siêu tân tinh (Giant Supernova).
       Ở những ngôi sao khổng lồ hơn hai loại sao trên, khi trọng lực thắng phản ứng nhiệt hạch, chúng tạo ra một thứ khác biệt hoàn toàn sao lùn trắng hay sao Neutron, đó là Black Hole :))
Lượng vật chất mà Black Hole nhận được mỗi giây sau khi sao chết tạo ra nó bằng khối lượng của 1triệu trái đất.
       Ăn tham thì mắc nghẹn. 1 triệu trái đất trên giây là lượng vật chất khổng lồ mà Black Hole không thể tiêu thụ hết, và??? Đương nhiên rồi, phụt ra chứ làm gì nữa. Cái đó gọi là Chớp Gamma (Gamma-ray burst) - gần giống chuẩn tinh đó. Chớp Gamma, có độ sáng gấp tầm 100 triệu lần một vụ nổ siêu tân tinh, một vụ nổ siêu tân tinh bằng năng lượng của 10 tỉ năm hoạt động của mặt trời, cứ thế mà nhân lên thôi.
       Nói sao nhỉ? So beautiful, so deadly :*
Kết: sinh ra dữ dội, hoạt động dữ dội và chết đi cũng dữ dội không kém đó là Stars - vật thể tượng trưng của cả vũ trụ này.
#Thewilf

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

[Universe] Part 2: Galaxies, Dark Matter and Dark Energy…

       Trước hết là về Galaxies, Universe của chúng ta lấp đầy bởi 100 tỉ Galaxies (nhìn có vẻ như vũ trụ không vô tận như chúng ta biết), cơ mà đấy là con người ta dự đoán thế, ai biết có đúng là chỉ có từng ấy không. Mỗi Galaxy lại chứa vài trăm triệu đến hàng tỉ tỉ ngôi sao nữa (nhiều vãi), nó có hình ellipse, xoắn ốc,ect. Nói về độ lớn của Galaxy nhé, đơn giản là ta lấy ví dụ Milky Way đi (Dải Ngân Hà mà ta đang ở đó), Milky Way có đường kính 100 ngàn năm ánh sáng, có vẻ ít, một năm ánh sáng theo như ta tính được là nó vào khoảng 9,461E(12)km tức là khoảng 10 ngàn tỉ kilometer, từ đó ta tính được Milky Way có đường kính vào khoảng 1E(18)km – khoảng 1 tỉ tỉ kilometer. Nếu ta đi bộ với vận tốc 5km trên giờ thì ta mất khoảng 2E(13) năm – khoảng 2 ngàn tỉ năm (vũ trụ toi lâu r). Nếu ta dùng tàu điện ngầm nhanh nhất thế giới hiện nay (431km/h) thì “chỉ” mất khoảng 264 tỉ năm (vũ trụ của chúng ta là 13,7 tỉ năm tuổi nhé) và nếu dùng vận tốc vũ trụ cấp 1 (để phóng vệ tinh quay xung quanh trái đất – 7,9km/s) thì ta chỉ mất 4 tỉ năm thôi là đi hết Milky Way.ahihi.
       Như chúng ta đã biết ở tập trước (Universe, Light and Black Holes) thì Galaxies được hình thành nhờ Black Holes (nghe điêu điêu), chính xác là vậy, mọi ngôi sao, hành tinh, thiên thể, bụi bặm của một thiên hà đều quay xung quanh một Supermassive Black Hole tại tâm của thiên hà. Nhờ lực hấp dẫn cực lớn của Black Hole nên các hành tinh, sao trong thiên hà bị kéo vào một quỹ đạo chuyển động xung quanh Black Hole giống như cách mà trái đất và 7 hành tinh còn lại quay xung quanh mặt trời vậy.
       Rồi thế nói luôn về lực hấp dẫn (Gravity) nhé. Gravity – lực hấp dẫn, trọng lực,… – là lực hút, tác động giữa các thiên thể có khối lượng với nhau. Lực hấp dẫn giữa hai vật được tính bằng tích giữa hằng số hấp dẫn G (mình chẳng biết nó gọi thế đúng không) với khối lượng hai vật và chia cho bình phương khoảng cách giữa hai vật đó, G = 6.67E(-11). Nói cách khác mỗi vật có khối lượng đều có lực hấp dẫn nhất định, thế nên nếu bạn bị cảm nắng đứa nào thì mình đảm bảo lực hấp dẫn của nó lớn, hay chính xác hơn nó nặng chịch, béo ị (suy nghĩ kỹ nhé vì lực hấp dẫn quá lớn là không dứt ra được đâu).
       Đó là nói về lực hấp dẫn. Vì Black Hole có lực hấp dẫn quá lớn nên nó hút tất cả mọi thứ gần nó vào xung quanh nó, và cái bọn sao thấy hấp dẫn lớn lại cứ đâm đầu vào (chết vì dzai/gái đẹp mà) sau đó bị nuốt sống mà có chừa đâu @@. Nhưng vì sao Black Hole lại có lực hấp dẫn lớn như vậy, cái này tui chịu, do nó sụp đổ vì một ngôi sao cực lớn với lượng vật chất cũng bị nén quá nhiều nên chắc Black Hole khá nặng (gấp tầm vài triệu, vài chục triệu lần so với the Sun của chúng ta). Đấy, đứa nào nặng thì đứa ấy có quyền. :3
       Nhưng một vấn đề nảy sinh ở đây là Black Hole nó có hấp dẫn mạnh thế thì nó có ăn hết cả một Galaxy không nhỉ? Chắc chắn là không rồi, Gravity rất đặc biệt, mày hút tao thì tao cũng hút mày chứ, nhưng vì mình bé hơn so với nó nên mình phải chạy vòng quanh nó thôi. Trên thực tế, hầu hết các sao bay xung quanh Black Hole khá “an toàn”. Điều khiến một vậy quay xung quanh một vật (một tâm quay) là nhờ một lực có tên là lực hướng tâm (centripetal force) có xu hướng kéo vật vào trong tâm, tuy nhiên cùng với Centripetal Force, ta có thêm Centrifugal Force (lực ly tâm) cân bằng với nó và có xu hướng kéo vật ra xa nên ta được sự ổn định quỹ đạo hình tròn cho một vật chuyển động (lý tưởng). Tuy nhiên, ngoài kia thì nó không lý tưởng (về nhiệt độ, đồng chất, ngoại lực,etc.) do đó quỹ đạo của các hành tinh là hình Ellipse. Một ngôi sao chỉ chết khi nó quá gần so với Black Hole thôi. Lúc đó nó sẽ bị kéo vào trong tâm Black Hole, nhưng vì khoảng cách giữa các phần là khác nhau nên nó chịu lực khác nhau, mạnh ở gần, yếu ở xa, do đó nó bị kéo dài và xé vụn ra như chúng ta thấy trên ti vi ấy @@.RIP.
       Tuy nhiên, Black Hole không mạnh thế đâu, nếu nó mạnh để gắn kết các thiên thể, sao,etc. thành một cụm như vậy thì nó là super super super Supermassive Black Hole mất, và khi đó thì nó ăn hết sạch rồi, có gì để tạo thành Galaxy nữa đâu. Cái mà gắn kết các thành viên trong Galaxy với nhau đó là một thứ được gọi là Dark Matter (vật chất tối). Cái này là thứ quan trọng lắm nhé, nó chiếm đến 27% Universe và ảnh hưởng tới mọi thứ, nó chính là người gắn kết các thành viên trong Galaxy lại với nhau (chứ không phải Black Hole nhé).
       Cơ mà nếu cứ liên kết mọi thứ lại thì Universe nở ra kiểu gì? Nó phải co lại chứ?? Thực tế ta chỉ biết đến 4,9% của vũ trụ đó là vật chất thông thường (Ordinary Matter) mà ta nhìn thấy hàng ngày (sao, hành tinh,etc.) và trên kia là 26,8% vật chất tối mà thôi. Vậy còn phần còn lại đâu, nó đây, 68,3% Universe là Dark Energy (năng lượng tối). Thanh niên này alf tác nhân đẩy các Galaxies ra xa nhau, alf nguyên nhân của sự nở của vũ trụ, và tin hay không tuỳ các bác, hàng tỉ tỉ năm nữa các Galaxies bị đẩy ra xa nhau và khi đó sẽ chẳng còn sao trăng gì nữa, chẳng còn Thiên Hà, Ngân Hà gì nữa, tất cả lại trở về hư không…
       Định nói nốt về việc Galaxies “nện” nhau nhưng mà thôi, chỉ túm lại là khoảng vài tỉ năm nữa Milky Way của chúng ta sẽ “xúc” nhau với Andromeda Galaxy (Thiên hà Tiên Nữ) và cả 2 sẽ biến mất, chỉ còn lại Milkomeda (tên hỗn hợp của 2 thiên hà trên) thôi.hic. 
#Thewilf

[Universe] Part 1: Universe, Light and Black Holes...

       Như chúng ta được biết thì vũ trụ là khoảng không gian vô tận trong đó chứa các thiên hà. Thiên hà chứa hệ mặt trời và trái đất được gọi là dải ngân hà... (Câu huyền thoại này chắc ai cũng thuộc khi học trung học @@).
       Tiếp theo, hố đen là nơi mà lực hấp dẫn mạnh tới mức ánh sáng không thể thoát ra khỏi nó, nên nó đen :))) (cái này cũng quen nè)
       Tiếp, ánh sáng là thứ nhanh nhất trong vũ trụ này và không có gì có thể vượt qua nó... (lý 12 ahihi)
       Bây giờ mình thắc mắc về sự hình thành vũ trụ nhé! Chả là ta biết Big Bang đúng không (không phải mấy thanh niên tóc rơm Hàn Quốc nhé), Big Bang (Vụ nổ lớn - lợn nổ ...) được coi là sự khởi nguồn của vũ trụ, vụ nổ Big Bang xảy ra khoảng 14 tỉ năm trước từ một vật chất được nén cực mạnh và năng lượng cực lớn. Nó đậm đặc tới mức mà Bùm một phát, nó nở ra thành cái không gian vô tận ngày nay. Thế nhưng, cái gì chứa Big Bang nhỉ, mình thắc mắc nó từ hồi trung học cho tới giờ và trước Big Bang là gì?
       Vũ trụ của chúng ta ngày càng dãn nở với tốc độ kinh ngạc chứ không phải tĩnh lặng như ta nghĩ và liệu nó có dãn nở ra mãi không?? Liệu có giới hạn nào đó cho cái giãn nở này không??? (hình như có - Big Crunch).
       Chẹp chẹp, nói vào cái chính, đó là cái gì chứa Big Bang - một thứ bé tẹo chứa cả vũ trụ này. Theo các thuyết triết học thì không có gì tạo ra từ hư không cả. Vật lý hiện đại cũng nói thế, phải có một cái gì thì mới tạo ra một cái gì đó chứ @@. Thế mà ta lại thừa nhận, vũ trụ bắt đầu từ hư không, tức là từ hư không, một hạt cỡ nguyên tử Big Bang ra đời, tại đó nó mang vật chất cực đậm đặc và nén lại cùng với đó là năng lượng cực lớn, nó bị nén đến mức độ nổ toe toét ra tạo thành nơi chúng ta đang sống bây giờ. Conflict :v
       Rồi, cái conflict ấy tạm thời để nó đấy đã. Vây giờ ta nói đến 1 phần triệu triệu triệu triệu giây sau Big Bang, vũ trụ của chúng ta nở ra gấp hàng triệu triệu triệu triệu lần, nói cách khác, điều này xảy ra nhanh hơn vận tốc ánh sáng (nothing faster than light). Để dể tưởng tượng, trong một phần triệu triệu triệu triệu giây vũ trụ của chúng ta nở rộng từ một nguyên tử ra to bằng một quả tenis, bé nhỉ, nhưng điều đó tương đương với việc một trái bóng golf trong một phần triệu triệu triệu triệu giây nở ra to bằng the Earth.ahihi. Thế là định luật ánh sáng sai rồi. Cơ mà, tại đây ta lại tòi ra cái gọi là "Planck Time" - 1 Planck (tạm hiểu là 1s Planck nhé) xấp xỉ 5.39E(-44) s, tức là tại đây 1s của chúng ta bằng một tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ Planck. So, we have something that we want @@. Gần như Planck time có thể giải quyết vấn đề vận tốc ánh sáng trong Planck zone.
       Tiếp, thử giải quyết Big Bang bằng Black Holes nhé. Hố đen là cái gì đó kích thích mình từ ngày mới biết đến nó. Như hầu hết chúng ta nghĩ thì nó là một cái gì đó khủng khiếp lắm, ta sẽ toi nếu nó tiếp cận Solar sys của chúng ta. Khỏi phải nói thì ta đề biết nó "ăn tạp" tới mức độ như nào, ăn ăn ăn và ăn anything which close to it. Ơ nhưng mà có ai thắc mắc nó có tác dụng gì không. Mình rất thích một câu như này: "Anything has its value" - câu này mình bịa ra (chẳng biết các hiền triết nào nói chưa @@) và Black Holes cũng vậy.
       The Moon turns around Earth, the Earth turns around Sun, so the Sun turns around what? Câu này thường các baby của chúng ta hay hỏi nó còn ta thì không bao giờ "thèm" hỏi.
       Black Holes được tạo thành từ những ngôi sao cực lớn khi sụp đổ blah blah, cái này nói ra hết ngày. Với lực hấp dẫn cực lớn, nó hút tất cả các bụi khí từ thuở sơ khai tạo thành một chuyển động vòng quanh nó, khi nó hút nhiều quá, nó nghẹn, nó bội thực và nó .. ói, nó ói nổ tung và phun ra các dòng năng lượng, cát bụi chiếu sáng được cả một thiên hà và lúc đó nó được gọi là "Chuẩn tinh" (Quasar). Quasar sáng liên tục nhờ năng lượng mà Black Holes tạo ra khi bội thực. Lúc này Black Holes tạm nghỉ ăn, các thiên thể hình thành tạo thành các Galaxy trong đó có Milky Way của chúng ta. Nói cách khác, nhờ Black Holes mới có chúng ta. Khi Quasar hết năng lượng, nó tắt, và Black Holes của chúng ta vẫn trường tồn. Nó lại tiếp tục tạo ra lực hấp dẫn cực lớn khiến các ngôi sao, hành tinh, thiên thể của chúng ta quay quanh nó nên Solar sys của chúng ta quanh quay "A super Black Hole in the center of the Milky Way".
       Vậy Black Holes có ích nhỉ, cơ mà còn một giá trị nữa mà chắc nhiều người mong muốn đó là sự thật.
       Trong tâm của Black Holes có gì nhỉ???
       Nói thế này cho vuông, khi mới đầu nuốt bụi và khi của khong gian xung quanh, Black Holes tạo ra các thiên hà trẻ kèm theo đó là chuẩn tinh, khi chuẩn tinh biến mất, thiên hà sẽ già đi và đạt kích thước chuẩn của nó. Nhưng Black Holes chưa bao giờ từ bỏ sở thích ăn uống vô tội vạ của mình cả. Vậy nên chúng lại ăn ăn ăn và ăn. Hey hey, thế là người ta tin rằng, Black Holes xả (đi vệ sinh) vật chất ra cửa sau - White Hole. là lá la, vậy là rõ ràng rồi, rất có thể, Big Bang sinh ra nhờ "A White Hole of A Black Hole in another Universe". So the Multi Universe(s) theory is true.ahihi.
#Kết: chúng ta nghiên cứu những thứ phản vật lý trên các định luật vật lý, vì vậy liệu có nên bỏ lại những định luật vật lý khi nghiên cứu vũ trụ không. Trước chúng ta có hình học Euclid nhưng sau đó chẳng phải hình học Lobachevsky đã khẳng định sự yếu kém của hình học phẳng trên không gian ư? Hay vật lý Newton bị các thuyết tương đối, vạn vật hấp dẫn rồi cơ học lượng tử phủ nhận mức toàn diện của nó trong không gian sao? VÀ có khi nào Huyền thoại "E = mc^2" bị xoá bỏ bởi một công thức điên loạn khác. Maybe @@, some day.
#Thewilf

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

[C++] Bài 7: Cấu trúc lệnh điều khiển

1. Cấu trúc rẽ nhánh if - else

* Định nghĩa
       Câu lệnh điều khiển cơ bản của cấu trúc rẽ nhánh đó là câu lệnh if. Cấu trúc câu lệnh như sau:
if (điều kiện)
{
       //statement
}
hoặc:
if (điều kiện)
{
       //statements
}
else
{
       //statements
}
        Cấu trúc trên được gọi là câu lệnh điều kiện. Nếu điều kiện đúng thì câu lệnh trong khối if được thực hiện, nếu điều kiện sai, câu lệnh trong else sẽ được thực hiện (nếu có).
Ví dụ:
#include <iostream>
int main()
{
      std::cout<<"Enter a number: \n";
      int n;
      cin >> n;
      if (n > 0)
               std::cout<<"You've just entered a possitive number.\n";
      else
               std::cout<<"You've just entered a negative number.\n";
}
        Ví dụ trên cho ta nhập vào một số nguyên, nếu số đó lớn hơn 0 (điều kiện trong câu lệnh if đúng), câu lệnh trong khối if được thực hiện và in ra màn hình "You've just entered a possitive number." Nếu số đó không lớn hơn 0, điều kiện trong if sai, câu lệnh trong else sẽ được thực hiện và in ra màn hình "You've just entered a negative number."
        Tuy nhiên trong trường hợp trên, ta còn một trường hợp là n = 0, do đó ví dụ trên có thể sửa thành:
#include <iostream>
int main()
{
       std::cout<<"Enter a number: \n";
      int n;
      std::cin >> n;
      if (n > 0)
               std::cout<<"You've just entered a possitive number.\n";
      else if (n < 0)
               std::cout<<"You've just entered a negative number.\n";
      else 
               std::cout<<"You've just entered number zero.\n";
}
      Câu lệnh điều kiện else if (điều kiện) sẽ thực hiện lệnh nếu điều kiện trong câu lệnh if  ban đầu sai và điều kiện trong câu lệnh else if đúng, cấu trúc đó gọi là chuỗi lệnh.
      Trong C++, nếu trong if chỉ có một lệnh ta có thể viết trực tiếp như trên mà không cần dấu ngoặc nhọn "{....}"
* Câu lệnh if lồng nhau:
       Cấu trúc câu lệnh if lồng nhau như sau:
if (điều kiện 1)
{
      if (điều kiện 2)
      {
              //statements
       }
       else
       {
              //statements
        }
}
else
{
       //if - else statements
}
Ví dụ:
#include <iostream>
int main()
{
       int n;
       std::cout << "Enter a number: \n";
       std::cin >> n;
       if (n >= 10)
       {
                if (n <= 20) 
                        std::cout << n <<" is  between 10 and 20.\n";
                else 
                        std::cout << n <<" is greater than 20.\n";
       }
        else
                std::cout << n << " is smaller than 10.\n";
}

2. Cấu trúc lựa chọn switch - case

      Cấu trúc switch - case thực chất là cấu trúc if - else với rất nhiều câu lệnh else if trong đó:
switch (expression)
{
      case value1:
              //statements
              break;
      case value2:
              //statements
              break;
      ...
      default:
              //statements
              break;
}
      Trong đó expression là biểu thức, hằng, biến, hàm,etc, nhập vào từ bàn phím có kiểu trả về là số nguyên hoặc kí tự, value là các giá trị tương ứng nhập vào. Đặc biệt, chúng ta phải có câu lệnh break để thoát khỏi khối lệnh (điều này rất quan trọng). Default là khi các giá trị nhập vào không thuộc các case được nêu ra.
Ví dụ:
#include <iostream>
int main()
{
    std::cout << "Please input a number:\n";
    int n;
    std::cin >> n;
    switch (n)
    {
        case 1:
            std::cout << "This is number one.\n";
            break;
        case 2:
            std::cout << "This is number two.\n";
            break;
        case 3:
            std::cout << "This is number three.\n";
            break;
        default:
            std::cout << "I can't identify it.\n";
            break;
    }
}
Chạy chương trình trên bằng cmd (sẽ có hướng dẫn sau) ta được kết quả như sau:

        Bây giờ nói về tầm quan trọng của break, nếu xoá hết các câu lệnh break và chạy lại ta được kết quả như sau:

      Ta có thể thấy, khi không có câu lệnh break, chương trình sẽ thực hiện tất cả các câu lệnh từ case nào thoả mãn người dùng nhập vào đến hết và in ra tất cả các câu lệnh đó. Điều này gây ra sai xót không đáng có cho người lập trình.

      Chương trình trên cũng tương ứng với chương trình sau:
#include <iostream>
int main()
{
    std::cout << "Please input a number:\n";
    int n;
    std::cin >> n;
    if (n == 1)
        std::cout << "This is number one.\n";
    else if (n == 2)
        std::cout << "This is number two.\n";
    else if (n == 3)
        std::cout << "This is number three.\n";
    else
        std::cout << "I cant identify it.\n";
}